Sự yêu thương kỳ diệu của Đức Chúa Trời
Útlínur: God’s Miraculous Love - (Pastor Thang Duc Nguyen and Sam Nguyen’s Testimonies) Hoan Khai Thi Nguyen (29 Dec 2020)
Handritsnúmer: 642
Tungumál: Vietnamese
Þema: Living as a Christian (Spiritual Growth)
Áhorfendur: General
Stíll: Monolog
Tegund: Personal Stories
Tilgangur: Teaching
Biblíutilvitnun: None
Staða: Approved
Forskriftir eru grunnleiðbeiningar fyrir þýðingar og upptökur á önnur tungumál. Þau ættu að vera aðlöguð eftir þörfum til að gera þau skiljanleg og viðeigandi fyrir hverja menningu og tungumál. Sum hugtök og hugtök sem notuð eru gætu þurft frekari skýringar eða jafnvel skipt út eða sleppt alveg.
Handritstexti
Intro for God’s Miraculous Love (Thang and Sam’s Testimonies) Hoan Khai Thi Nguyen
(29 Dec 2020)
Quí thính giả thân mến, cuộc sống và xã hội hiện đại khiến người ta không còn tin vào những câu chuyện phép mầu. Nhưng trên thực tế có những câu chuyện chứng minh điều ngược lại. Phép mầu đã diễn ra trên cuộc đời của những người này, biến đổi đời sống họ, giúp họ tìm thấy được tình yêu nhiệm mầu và một niềm vui mới qua những trải nghiệm của cuộc đời họ. Tôi mong quí thính giả cũng gặp được tình yêu nhiệm mầu, một đời sống mới và niềm vui bất tận.
Đời Tôi (My Life) Bài Làm Chứng Mục Sư: Nguyễn Đức Thắng
(26 Nov 2007) revised 29 Dec 2020
Kính thưa tất cả quý vị và các bạn. Tôi tên Nguyễn Đức Thắng 54 tuổi, quê quán Thôn Hòa sơn, xã Bình tường, huyện Tây sơn, tỉnh Bình định. Tôi được sinh ra trong thời điểm nước Việt chia hai, và gia đình tôi cũng đã phải chia đôi, ba tôi tập kết ra Bắc, tôi sống với mẹ trong cảnh rất đau buồn và khổ nhục, tuổi vừa tròn 6 tháng đã phải chịu cảnh lao lý cùng mẹ vì có chồng tập kết, bản thân là đảng viên đảng cộng sản Việt Nam.
Khi tôi 7 tuổi đã phải cùng mẹ lo bồng bế nuôi dưỡng 3 đứa em trai không cha, những người bạn cùng lứa trong làng đều cắp sách đến trường, riêng tôi phải hằng ngày trông em, mỗi đêm sau khi các em đã ngủ tôi được mẹ dạy cho cái chữ.
Lúc được 9 tuổi, tôi được người chú đưa đến trường, nhờ được học trước với mẹ nên sau 1 năm học tôi được thi vào học cùng lớp với các anh chị và bạn bè cùng trang lứa. Học xong lớp 5, một số các bạn được thi vào các trường Trung học, phần tôi đã phải theo ông nội đi làm thuê để nuôi sống mình, dù còn tuổỉ nhỏ, người gầy nhưng vì đã khổ từ nhỏ nên tôi sẳn sàng làm mọi việc không chút phiền hà. Mỗi sáng đi làm họăc lúc chiều về thấy các bạn hớn hở với sách vở, đồng phục đến trường, lòng tôi luôn trào dâng một nỗi buồn xót xa vô hạn.
Trong nổi sâu thẳm của tâm hồn, tôi luôn khát vọng tìm cho mình môt nguồn an ủi làm nơi nương dựa, để lòng được bình an và vui vẻ, nhiều đêm tôi đến đọc giúp kinh Phật cho một bà lão gần nhà mỗi khi bà tụng kinh niệm Phật; nhiều lúc tôi theo các bạn đến các chùa, đến thất, đến nhà thờ để dự lễ, v.v…. Dù trong lòng luôn mong tìm gặp Chân lý, nhưng rồi ngày tháng trôi qua tôi vẫn sống trong ưu tư và khắc khoải.
Khi tôi 13 tuổi, tôi được bà con trong làng thương mến đã giới thiệu Viện mồ côi Tin Lành mới mở ở thị trấn Phú Phong, mẹ tôi đã liên hệ làm thủ tục và tôi được nhận vào. Vậy là ước mơ của tôi đã thành sự thật, tôi được vào học trường trung học. Là một người đang tìm sự bảo vệ cho linh hồn và cuộc sống, tôi đã tò mò tìm những lời dạy trong Kinh thánh của người Tin Lành, những điều lâu nay tôi chưa tìm được câu trả lời cho các câu hỏi: Con người và vũ trụ này từ đâu mà có? Mục đích sống của con người là gì? Con người chết có phải là hết không? Sau khi chết con người sẽ về đâu, v.v…?
Nay có câu trả lời và nhất là lý giải được sao lâu nay tôi chưa tìm được chân lý qua câu Kinh thánh chép trong sách Công vụ các sứ đồ chương 4 câu 12 rằng: “Chẳng có sự cứu rỗi ở trong Đấng nào khác. Vì ở dưới trời chẳng có Danh nào khác để ban cho loài người để loài người nhờ đó mà được cứu.” Chính Chúa Giê-xu đã phán: “Ta là đường đi, chân lý và sự sống, chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha.” (Giăng 14:6) Lòng tôi vui mà nước mắt cứ tuôn trào, tôi đã thưa thầm với Chúa: Cảm ơn Ngài vì Ngài đã yêu con, chết đền tội cho con, ban cho con một Con đường và sự sống, con xin nhận Ngài làm Cứu Chúa của con từ hôm nay. Xin Ngài bảo vệ và làm mới lại cuộc đời con.” Sau lời cầu nguyện đơn sơ ấy tôi thấy mình như được đưa một thế giới mới, nơi ấy đầy sự vui hát và bình an. Điều tôi suy nghĩ nhiều nhất lúc bấy giờ là những người thân cần được biết và tiếp nhận Chúa, ngày đêm tôi không mỏi mệt cầu nguyện cho gia đình. Đến khi 16 tuổi tôi được theo học lớp Thánh Kinh Căn bản được tổ chức tại thành phố Qui nhơn, trong đêm sau Lễ Bế giảng, khi mọi tiếng rao bán hàng rong trên đường yên lặng và mọi người đều say ngủ, tôi nghe rõ tiếng Chúa gọi vang vẳng bên tai: “hãy theo ta, ta sẽ khiến ngươi trở nên tay đánh lưới người.” (Mác 1:17) Sau nhiều lần nghe gọi, tôi đã ngồi dậy thưa với Chúa rằng: “Chúa thương con nhiều quá, hôm nay con xin dâng trọn cuộc đời con cho Ngài.”
Từ đó, dù chung quanh có nhiều thay đổi, cuộc sống có nhiều khó khăn, tôi vẫn luôn biết và giữ mình với lời đã hứa nguyện với lòng tin chắc: Chúa đã khởi sự làm việc lành trên tôi, Ngài sẽ làm trọn chương trình tốt lành ấy cho đến ngày tôi gặp Ngài trong sự vinh hiển. (Phi-líp 1:6)
Hiện nay gia đình tôi đã có cả thảy 44 người tin Chúa, địa phương tôi đang sống có hơn 100 người tin Chúa.
Tôi đã có gia đình sống trong hạnh phúc Chúa ban với vợ và 4 con, niềm mơ ước lớn nhất của tôi trong hiện tại và cả trong cõi đời sau là tất cả những người thân, bạn bè và mọi người đều tiếp nhận tình yêu của Chúa để trong hiện tại và tương lai có những ngày sống trong hy vọng, vui vẻ, bình an, phước hạnh Chúa ban. Như lời Chúa đã ghi:
“Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời.” (Giăng 3: 16)
Để kết thúc phút tâm tình, tôi xin được tặng tất cả quý vị các bạn bài thơ tôi đã sáng tác khi tôi tổ chức kỉ niệm sinh nhật lần thứ 50th của mình và kỉ niệm 25 năm ngày cưới của chúng tôi với tựa đề :
TÔI BIẾT/ I KNOW
Tôi biết tôi : chẳng là gì cả,
Khổ nhục nhiều – lắm nỗi gian truân
Trước dòng đời – tăm tối buân khuân,
Tôi nghe được – tiếng Cha vẫy gọi.
“Này con hỡi – Sao còn đứng ngóng?
Ta yêu con – từ thuở ban đầu
Hãy về đây – hỡi con yêu dấu,”
Nước mắt tuôn trào Cha dấu yêu.
Tôi biết tôi: chẳng là gì cả,
Được cha yêu - vòi vễnh ngênh ngang,
Sống lang thang – như chàng vô chủ,
Vui đầu làng – xuống ngủ cuối thôn
Tưởng mình khôn – tôi nào có thấu,
Trên đấu trường – tôi kẻ đã mù,
Trong ngu dại – tôi nghe tiếng Chúa,
“Ta yêu con - con hãy quay về.”
Rồi từ đó - tôi liền đứng dậy,
Đến bên Ngài – khóc lóc van xin
Con về đây – với cả lòng tin
Xin Chân Chúa thứ tha dạy bảo.
Trước giông bão - tôi đã ngã quỵ
Chúa thì thầm – ta biết lòng con,
Ta biết con - cũng là cát bụi
Hãy đứng lên - vui bước cùng ta.
Nguyện Đức Chúa Trời ban phước lành trên tất cả quý vị và các bạn. Hy vọng trong ngày sau rốt tất cả chúng ta sẽ được gặp nhau nơi thiên đàng vinh hiển được Đức Chúa Trời tạo dựng từ buổi sáng thế. Amen
TRỞ VỀ CHÂN LÝ Bible Teacher, Sam Nguyen’s Testimony
(5 May 2007) 31 December, 2020
Tôi xin được làm chứng lại sự tin và theo Chúa của cuộc đời tôi. Tôi sinh ra trong một gia đình Công giáo tin kính Chúa, từ nhỏ đã được theo ba má đi nhà thờ mỗi sáng Chúa Nhật; nhưng tôi chưa bao giờ kinh nghiệm được, tôi chưa bao giờ biết được sự cứu rỗi ở trong Chúa Giê-su là gì.
Mãi khi lớn lên sau bốn năm học ở đại học tôi hy vọng rằng mình sẽ có một nghề nghiệp để kiếm sống, sẽ có một tương lai tươi sáng hơn thì lại một lần nữa tôi vô cùng buồn bã và thất vọng bởi vì tôi phải đi bộ đội. Ở trong môi trường đó tôi thật là hụt hẫng, nản lòng và không có lý tưởng để sống. Tôi tự hỏi mình sống ở trên đời này để làm gì và đâu là chân lý để sống và cuộc sống sẽ đi về đâu?
Một hôm nọ tôi ra ngoài đơn vị để thăm một gia đình đồng hương, Tuyên Phước, Quảng Nam. Họ là một gia đình Tin Lành tin kính Chúa, và khi nói chuyện với nhau thì chúng tôi cũng tranh luận về niềm tin để biện minh cho niềm tin của mình tôi mới nói với họ rằng trong Kinh Thánh nói rằng, con người ở thế gian có quyền tha tội, ý tôi muốn nói rằng, những vị linh mục họ có quyền đại diện cho Chúa để tha tội cho chúng ta, nhưng tôi thật bất ngờ, có một cô gái ở trong gia đình này. Cô thật từ tốn giải thích cho tôi rằng: Anh ơi, anh coi kỹ lại đi, chữ Con Người này trong Kinh Thánh viết hoa ý ám chỉ là Chúa Giê-su trong thân xác của con người. Ngài là Đức Chúa Trời trở thành Người. Đấng có quyền tha tội cho chúng ta, chớ không phải là ám chỉ về các vị linh mục đâu! Ồ tôi thật là bất ngờ trước câu trả lời rất là sáng suốt và rõ ràng đó. Trước khi tôi về thì cô ta đưa cho tôi một quyển Kinh Thánh và nói với tôi rằng, anh về đọc đi và đó là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi được đọc Kinh Thánh. Tôi biết về câu chuyện sự sáng tạo, tôi biết tại sao con người có nhiều loại ngôn ngữ khác nhau, tôi cũng biết được câu chuyện Đại Hồng Thủy đã xảy ra như thế nào và càng đọc Kinh Thánh thì tôi càng đam mê. Tôi đọc cả ngày lẫn đêm, có những lúc đơn vị tắc điện đi ngủ thì tôi thắp đèn cầy lên và đọc Kinh Thánh cho đến khi mệt và thiếp đi. Kinh Thánh là một cái niềm đam mê, tôi đọc Kinh Thánh thì tự nhiên cuộc đời của tôi hoàn toàn thay đổi. Lúc đó tôi chưa biết đi làm chứng về Chúa Giê-su là gì? Nhưng mà tôi gặp bất cứ mọi người tôi đều muốn nói về Chúa Giê-su cho họ. Tôi gặp những vị sĩ quan trong đơn vị tôi cũng nói về Chúa cho họ. Tôi gặp những người lính trong đơn vị tôi cũng nói về Chúa cho họ; có những người chê cười tôi, họ chế nhạo tôi nhưng mà khi tôi nói đến sự thật về tội lỗi ở trong con người. Kinh Thánh nói rằng “người Ê-thi-ô-bi không đổi được màu da mình thì con beo không đổi được vằn nó” (Giê-rê-mi.13:23a); con người không tự cứu mình được. Chúng ta không thể nổ lực để làm cho mình thoát ra khỏi tội lỗi được, ai cũng có tội và cần sự cứu rỗi của Chúa Cứu Thế Giê-su. Thì những vị sĩ quan đó họ rất ngạc nhiên và họ nói với tôi rằng, ồ đạo nói hay ghê chớ hả.
Thì trong tuần lễ đó có 10 người lính họ tin nhận Chúa và mỗi buổi tối thì chúng tôi nhóm nhau một cách thầm lặng bên một bờ hồ. Tôi giúp cho họ trong sự cầu nguyện hát những bài Thánh ca rất là đơn gian mà tôi biết được khi tôi đi ra nhà thờ để dự lễ. Nhưng vài tuần sau thì ông chỉ huy trưởng đơn vị biết được, đó là ông đại tá.
Trong khi tôi đang ngồi đọc Kinh Thánh ở trong phòng làm việc thì ông ngang nhiên bước vào và ông đập rất mạnh ở trên bàn như một tiếng bom bổ và hét vào mặt tôi: “Quân đội nuôi cậu để cậu phục vụ quân đội chớ không phải quân đội nuôi cậu để cậu đi nhà thờ. Trong lý lịch cậu không có theo đạo, tại sao cậu lại theo đạo.” Tôi đứng lên vừa kính cẩn trong sự sợ và tự tin can đảm giống như tuyên xưng chớ không phải là trả lời câu hỏi của ông, tôi nói rằng: “Dạ thưa thủ trưởng, em tin Chúa Giê-su chứ, bởi vì tôi biết Kinh Thánh dạy rằng: Hễ ai xưng Danh Ta trước mặt mọi người thì ra sẽ xưng người đó trước mặt Cha Ta ở trên Trời.” (Ma-thi-ơ 10:32) Ông thu hết tất cả Kinh Thánh cũng như sách giải nghĩa, sách liên quan đến vấn đề tâm linh theo Chúa mà tôi muốn đọc.
Khi tôi trở lại tin Chúa cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi. Trước đây tính tình tôi thường hay nóng giận. Phản ứng gay gắt và hút thuốc rất là nhiều; nhưng khi tôi trở lại tin Chúa tôi không còn hút thước nữa và khi tôi trở lại tin Chúa thì cuộc sống của tôi biến đổi cho nên có nhiều người họ lắng nghe tôi dẫu vậy thì cũng có rất nhiều người họ phản ứng ngược lại: họ ghét bỏ tôi; có những người lính cứ mỗi chiều đi ăn cơm, đi ngang qua văn phòng của tôi thì họ buôn ra những lời nguyền rủa, tại sao tôi lại bỏ đạo của ông bà mà đi làm theo đạo Chúa. Thay vì phản ứng lại một cách gay gắt thì tôi im lặng và đóng cửa lại để không nghe những lời thô tục đó; có lẽ ông đại tá chỉ huy đơn vị ông thấy được cuộc sống của tôi thay đổi tốt như thế nào cho nên ông đến trả lại Kinh Thánh cho tôi và ông cho phép tôi được đọc Kinh Thánh trong giờ nghỉ. Rồi sau đó thì ông cũng tìm cách trả lại sách cho tôi và cấm tôi không được đọc trong giờ hành chính và người ta làm thủ tục để cho tôi ra khỏi quân đội một cách sớm hơn dự định. Tôi cũng cảm ơn Chúa bởi vì tôi được bình an.
Sau quân đội thì lòng rất là hớn hở trở về và trong suy nghĩ sẽ gặp cha mẹ mình để làm chứng lại cho cha mẹ về Chúa; bởi vì thật sự rất là rõ ràng gia đình tôi Công giáo tập trung cái niềm tin vào trong cái sự thờ phượng và cầu xin sự giúp đỡ của đức trinh nữ Ma-ri. Nhưng Kinh Thánh nói rất là rõ ràng; “Chẳng có sự cứu rỗi ở trong Đấng nào khác vì ở dưới trời này chẳng có Danh nào khác ban cho loài người để chúng ta nhờ đó mà được cứu.” (Công-vụ Các-sứ-đồ 4:12) “Chỉ có một Đấng Trung Bảo duy nhất ở giữa Đức Chúa Trời và loài người đó là Đức Chúa Giê-su Christ là người.” (1Ti-mô-thê 2:5) và với cái niềm tin, cái chân lý rõ ràng như vậy thì tôi hy vọng rằng cha mẹ tôi sẽ được thay đổi, nhưng không, hoàn toàn ngược lại. Ba mẹ tôi phản ứng một cách vô cùng gay gắt. Anh chị em tôi nguyền rủa tôi; em gái tôi nói với tôi rằng: từ nay tôi sẽ kêu nó bằng thằng chớ không phải là anh nữa và gia đình tôi tổ chức một cuộc họp gia đình và ba tôi nói rằng: nước có loạn thì nhà mới ly.” Ở trong gia đình mà con đi ngược lại ý muốn của cha mẹ thì gia đình ắc phải là ly tán thôi, bây giờ con quyết định đi, nếu con ở nhà phục tùng cha mẹ tức là theo niềm tin truyền thống của cha mẹ giữ đạo Công giáo thì ba sẽ mua cho con một cái nhà ở chợ huyện. Ba sẽ mua cho vợ con một cái máy may và con sẽ có một cuộc sống tốt; nếu không thì con hãy đi ra khỏi nhà ba và ba mẹ sẽ không có một sự giúp đỡ nào cho vợ chồng con.
Lúc đó thì tôi cũng mới có vợ và vợ tôi có thai, và đã 4 tuần lễ rồi khi về thăm cha mẹ, ở với cha mẹ thì tôi không được phép đi nhà thờ, lòng rất là buồn và tôi đọc Kinh Thánh ở nhà thì lời Chúa ở trong sách (Sáng Thế Ký chương 12:1-3) đến với tôi, “Người hãy ra khỏi quê hương ngươi, vòng bà con ngươi và nhà cha ngươi đi đến xứ mà ta sẽ chỉ cho, ta sẽ ban phước cho ngươi, cùng làm nổi danh ngươi. Ngươi trở thành một nguồn phước, mọi chi tộc trong thế gian sẽ nhờ ngươi mà được phước. Ai chúc phước ngươi thì được chúc phước. Ai rủa sả ngươi thì người đó sẽ bị rủa sả.” Tôi đọc lời Kinh Thánh đó, tôi không hiểu Kinh Thánh nhiều lắm đâu, nhưng mà lòng tôi cứ trào dâng lên một niềm biết ơn Chúa vô hạn. Tôi đã đổ nước mắt ra và Chúa ơi! Con là một con người rất thấp hèn, tầm thường nhưng sao Chúa lại cho con một lời hứa quá lớn lao như vậy? Và tôi giữ đó là lời hứa vĩnh hằng của tôi.
Tối hôm sau ba má tôi cũng mở ra lại một cuộc họp gia đình rất có thứ bạch, bà nội tôi, ba tôi, má tôi, anh tôi, chị tôi, hai vợ chồng tôi rồi đến các em của tôi ngồi một cách rất là thứ bạch và ba tôi một lần nữa hỏi tôi về quyết định của mình. Tôi đã biết tỏ tường ý của Chúa cho nên thưa với ba rằng: “Thưa ba, con xin phép ba cho con đi,” thì ba tôi ổng lại vô cùng nổi giận. Ông nghĩ rằng ông đã nuôi tôi ăn học để cho trưởng thành khôn lớn rồi bây giờ tôi không cần ông nữa; nhưng mà không phải bởi vì tôi tin rằng Chúa sẽ hướng dẫn tôi. Dầu vậy thì ba má tôi đã để cho tôi ra đi mà không có một sự giúp đỡ nào. Tôi đi, thật sự không biết mình đi đâu và sẽ sống như thế nào?
Trước hết tôi và vợ tôi cùng trở về nhà của vợ tôi ở gần đơn vị, nơi mà có nhà thờ tôi thường đến nhóm. Sau khi tôi xuất ngũ thì nhà nước có cấp cho 45kg gạo và tôi vẫn còn giữ ở đó cho nên trong những ngày đầu ở đó thì vợ chồng gia đình tôi sống với những cái căn gạo đó và nhà vợ chúng tôi rất nghèo và hoàn cảnh xã hội bây giờ thì vô cùng khó khăn, tôi cũng phải chia sẻ với gia đình. Chỉ trong vài tuần lễ sau đó thì tôi không biết phải sống bằng gì nữa chúng tôi quì gối xuống thưa với Chúa, Chúa ơi, con theo Chúa, giữ đức tin con phải vào đây, bây giờ xin Chúa giúp con có nghề nghiệp để sống. Tôi chỉ cầu nguyện như vậy và không biết nghề nghiệp đến với tôi là cách nào và như thế nào.
Thì một hôm có một phụ nữ, bả đi chợ thì bà lăn xăng líu xíu gặp mẹ vợ của tôi. Mẹ vợ của tôi hỏi, “ủa chớ chị đi đâu vậy?” bả nói “ồ tôi đi xuống nầy kêu ông Lý ổng lên ổng chích thuốc, chớ thằng con tôi nó bệnh sốt rét đã 2 tuần lễ nay rồi, ông Xanh chích cũng không hết, ông Thủy chích cũng không hết, thì má vợ tôi bả mau miệng nói rằng: “ồ tôi có thằng con rể ở bộ đội về nó chích thuốc giỏi lắm.” Ồ thế, ôi thôi chị kêu nó lên giúp giùm cho tôi. Như vậy thì nhận được tin đó tôi lên, nghề nghiệp của tôi thật ra là non yếu chẳng có gì, thuốc của tôi thì thật là sơ sài, những loại thước sốt rét đơn giản mà tôi có được ở trong quân đội đem về. Tôi nắm tay của bệnh nhân. Anh đó tên là Hòa. Tôi thầm cầu nguyện trong lòng: Chúa ơi! Xin Chúa giúp con, Chúa chữa bịnh cho người này. Thì tôi tin rằng Chúa ban cho tơi sự soi sáng. Tôi nghĩ rằng anh này anh bị sốt rét cái thuốc phổ thông bây giờ là Quinine mà ai cũng dùng Quinine để trị sốt rét cho nên ảnh mang một hiện tượng kháng thuốc, người ảnh lúc nào cũng nóng sốt mặc dầu tiêm Quinine vô cũng vẫn sốt và vẫn mệt không cất được cơn thì tôi lại dùng những viên thuốc tên là Pharonderin, thuốc của Trung Quốc viện trợ hồi xưa cho bộ đội, và tôi tiêm những thuốc trợ sức, trợ lực cho ảnh và cầu nguyện thì chiều tôi đến lại thăm ảnh thì ảnh hoàn toàn khỏe mạnh, rất là lạ lùng.
Bà mẹ đó quá mừng, ảnh cất được cơn sốt; bà mẹ rất là mừng, bà đưa cho tôi 500 đồng, bà nói rằng: con chích thuốc thêm cho em đi rồi thím sẽ đưa thêm và tôi nghĩ rằng tôi điều trị 2 tuần lẽ tôi chưa chắc là lấy số tiền đó vì số tiền đó nó quá lớn nhưng bà quá vui mừng cho nên bà tặng tôi số tiền 500 đồng tiền mới. Và đó là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi làm ra tiền. Chúng tôi đổ nước mắt ra và cảm ơn Chúa bởi vì Chúa biết hoàn cảnh bởi vì Chúa là Đấng chăm sóc tiếp đỡ tôi và những việc Chúa làm trong cuộc đời tôi khiến tôi đức tin càng ngày càng vững mạnh theo Chúa. Và người phụ nữ này đi đâu trong cái làng đó họ cũng nói đến tên tôi hết và thật sự làm cho tôi được nổi tiếng trong cái vùng đó và tôi nhớ lời Chúa hứa rằng: “Ta sẽ làm nổi danh người.” Và bởi vậy cho nên hằng ngày tôi có rất nhiều người khách họ đến mời để đi chữa bệnh. Hễ ai đến nhà kêu tôi thì tôi sẽ theo họ đi đến nhà để mà chữa bệnh, không phải có điện thoại như bây giờ đâu. Nhưng đến nhà nào thì tôi cũng nhìn xem thử chung quanh tín ngưỡng của người đó như thế nào thì tôi bắt đầu nói về Chúa Giê-su quyền năng trong sự chữa bệnh. Tôi xin phép họ được cho tôi cầu nguyện và sau đó tôi tiêm thuốc cho họ.
Hầu như chỗ nào tôi đặt chân đến thì gia đình đó ắt sẽ nghe lời Chúa. Chính vì vậy chăng bao lâu sau đó thì công an họ biết cho nên họ mời tôi lên, họ đem theo những truyền đạo đơn mà tôi đưa cho những người thân chủ của tôi đọc và họ kết tội tôi là truyền đạo trái phép. Họ đến ông thôn trưởng để xin một chữ ký cuối cùng để đem tôi đi tù. Dầu vậy thì cảm ơn Chúa, ông thôn trưởng này ổng nói rằng: “ông đó mà truyền đạo gì? Ổng ở bộ đội ổng về ổng truyền đạo cái gì?” Và ông này không ký chữ ký cuối cùng, vì vậy họ chỉ hình phạt tôi bằng cách là kêu tôi lên dãy cỏ ở trên ủy ban vài ngày. Nhưng tôi luôn luôn gặp sự khó khăn bởi vì họ muốn trục xuất tôi ra khỏi cái vùng đó một cách bất hợp pháp. Họ thông lại và công bố rằng trục xuất tôi nhưng mà tôi nói với họ rằng, tôi đi bộ đội về và vợ tôi ở đây cho nên tôi phải sống ở đây thôi, vì họ không thể cấm được tôi nói về Chúa cho nên họ đe dọa như vậy. Họ triệu hồi tôi lên ủy ban xã để gặp công an. Họ nói là: “Anh ở đây thì giấy kết hôn của anh đâu?” Thì tôi đưa giấy kết hôn cho họ coi và anh công an đó ảnh lấy ảnh bỏ túi, ảnh nói: “khi nào anh mang ba lô đến đây để rời khỏi nơi này thì tôi sẽ đưa giấy kết hôn lại cho anh.” Và họ đối đãi với tôi một cách mà tôi cảm thấy rất là phân biệt về cái niềm tin của tôi nhưng mà tôi cứ cầu nguyện giữa những hoàn cảnh khó khăn đó. Thì một hôm thì ba anh công an ở trong xã lại tổ chức bắn thi. Bắn vào một lon sữa bò; nhưng mà một anh công an nọ thì ảnh lại bắn vào chân của một đứa chăn bò chớ không phải là bắn vào lon sữa bò cho nên ảnh bị thải hồi. Thì một tháng sau tôi đi đường tình cờ gặp ảnh. Ảnh quắt tôi lại và ảnh nói rằng: “Đây giấy kết hôn của anh đây, tôi trả lại cho anh, tôi bây giờ không làm công an nữa.” Tôi cảm ơn Chúa vì sự chăm sóc kỳ diệu của Ngài.
Bây giờ thì tôi đã kiếm được nghề nghiệp để mà sinh sống ở nơi xứ lạ quê người; nhưng tôi luôn luôn hướng về quê hương ba má của mình nơi bà con của mình sinh sống và tôi làm và dành dụm tiền. Sau con của tôi được sinh 6 tháng thì vợ chồng tôi cắp ca cắp củm đem cháu về quê cho biết mặt ông bà nội; nhưng mà khi tôi về như vậy thì không phải ông bà nội thấy như vậy là thương yêu mặc dầu là thương yêu thì thương yêu; mừng rỡ thì mừng rỡ nhưng mà ba của tôi vẫn còn có một định kiến rất là lớn, ông nói chuyện với tôi, ông hằng học, ông trách móc. Rồi tốn rất là nhiều tiền, mỗi lần đi như vậy là giống như phá sản rồi phải trở vào lại dành dụm tiền 6 tháng sau tôi lại tiếp tục đem cháu về quê, và tôi về nhiều lần thăm gia đình đến nỗi người ra nghĩ rằng tôi đi ra và không thể tự sanh sống được cho nên về bám víu, nhưng mà ngược lại tôi hy sinh rất nhiều để về để tìm cái sự hàn gắn về cái tình thương ở trong gia đình và ba má tôi cuối cùng đã nhận ra được điều đó.
Trong một bữa tối hôm nọ, tôi nghe ba má tôi nằm phòng bên cạnh nói chuyện với nhau. Ba nói với má rằng: “Mình hỉ, mình thấy cái thằng này sao nó thay đổi, nó tốt ghê, nó không còn hút thuốc nữa, tánh tình nó hiền lành chớ không có còn như lúc trước, tại sao nó chống mình ghê lại mình?” Chống ở đây có nghĩa là tôi không thuận phục ba để theo đạo Công giáo nhưng ba đã hoàn toàn thấy được sự biến đổi của đời sống tôi và trong gia đình của tôi, anh chị em tôi những người trước đây, họ ghét bỏ tôi. Bây giờ họ cũng nhình thấy được điều đó và họ rất là quý tôi. Cho nên tôi về lại trong gia đình thì tôi cũng thấy một không khí đầm ấm, yêu thương rất là lớn ở trong gia đình và tôi bắt đầu lại tiếp tục làm chứng về Chúa cho ba tôi. Tôi nói rằng ba ơi, ba thấy không, ở trong Kinh Thánh đức trinh nữ Ma-ri bà không có hề đưa ra một lời hứa về sự cứu rỗi nào và bà cũng nói rằng: “Tôi đây cũng là tôi tớ của Chúa xin được cho tôi như là người truyền.” (Lu-ca 1:38) Vậy bà Ma-ri không phải là Đấng Cứu Rỗi nhưng mà Kinh Thánh nói với Chúa Giê-su là Đấng Cứu Rỗi tại vì mình có một Đức Chúa Trời có Ba Ngôi, cho nên thờ phượng là thờ phượng một mình Đức Chúa Trời mà thôi và ba tôi lắng nghe tôi và tôi thấy rằng ba tôi đã thay đổi cái niềm tin. Mặc dầu ổng không có thay đổi theo đạo Tin Lành. Nhưng mà chỉ có Chúa Giê-su là Đức Chúa Trời. Đấng mà chúng ta phải thờ phượng. Đấng mà đem cái sự cứu rỗi đến cho con người mà thôi. Cho nên ba tôi ổng lần lần ông thay đổi về cái suy nghĩ, mặc dầu ổng không thay đổi cái đạo.
Ổng có ông bạn là mục sư nhưng ổng không thay đổi cái đạo. Mà thay đổi cái niềm tin ở bên trong, khi tôi về như vậy mỗi lần ổng nhóm gia đình họp lại để cầu nguyện trước khi tôi đi. Trước đó thì ông cầu nguyện rằng: “Trăm lạy Thiên Chúa, trăm lạy đức mẹ toàn năng” nhưng bây giờ ổng chỉ nói rằng: “Trăm lạy Thiên Chúa toàn năng, hôm nay con của con nó về đây thăm gia đình con và trước khi nó ra đi xin Chúa ban phước ở cùng và ổng cầu nguyện như vậy, tôi rất là vui và trong gia đình của tôi sau này thì có một đưa em gái của tôi vào ở trong tôi để mà học may thì em tôi cũng tin nhận Chúa.
Thưa quý ông bà, anh chị và các bạn, Chúa Giê-su là Đấng sống, Ngài hiện đang sống, Ngài yêu thương và muốn ban sự cứu rỗi của Ngài trên từng con người. Ngài phán rằng: “Này ta đứng trước cửa mà gõ, ai nghe tiếng Ta mà mở cửa ra. Ta sẽ vào với người đó ăn bữa tối với người và người với ta.” (Khải-huyền 3:20) Chúa yêu thương quý ông bà, anh chị lắm. Và muốn bước vào trong đời sống của ông bà, anh chị để đem đến cho ông bà, anh chị một sự cứu rỗi tràn đầy sức sống của Chúa như tôi đã kinh nghiệm. Cầu xin Chúa giúp quý ông bà, anh chị, người nghe lời làm chứng hôm nay mở lòng mình ra đến với Chúa Giê-su tiếp nhận Ngài là Cứu Chúa duy nhất của đời mình, thờ phượng Ngài để được phước ở trong cuộc đời này cũng như trong cõi đời đời. Xin cảm ơn.
Ngài là Giê-Hô-Va Chúa tôi
Ngài là Giê-Hô-Va Chúa tôi
(with Anonymous Author)
Christian lyrics to the tune of folksong ( Bèo Dạt Mây Trôi )
Ngài là Giê-Hô-Va Chúa tôi,
Tâm linh tôi hằng mơ ước Ngài như con nai vàng.
Thèm khát nguồn nước suối ôi tâm linh con,
Khát khao Ngài muôn đời.
Lòng nôn nao ra mắt Chúa (2 lần)
Chúa cứu rỗi tôi, là Ánh Sáng tôi
Và Chúa là Đồn Lũy của tôi (3 lần)
Giải Đáp Niềm Tin
(14 December 2020)
Nhuvan’s Questions & Bible Teacher, Sam’s Answers Regarding Belief
Lời giới thiệu: Kính thưa quý vị thính giả, xin kính mời quý vị cùng lắng nghe “Giải đáp niềm tin” và nhận được phước hạnh đến từ Đức Chúa Trời.
Q (Câu hỏi): Tôi nghe bài làm chứng của Anh. Vậy chứ tin Chúa là tin làm sao vậy Anh? Tôi cũng đi chùa rồi và cũng giúp đỡ người khác. Tôi cũng tin và cầu nguyện bà Ma-ri nữa. Nhưng mà tôi cũng không có biết chết rồi đi về đâu nữa. Và anh nói là tôi phải mở lòng, Chúa sẽ gõ cửa cho tôi, vậy nghĩa là sao vậy Anh. Anh giải nghĩa?
A (Trả lời): Dạ. Thưa chị như thế này. Kinh Thánh cho chúng ta biết Giê-Hô-Va Đức Chúa Trời lấy bụi đất nắn lên hình người, rồi hà sinh khí vào lỗ mũi thì người trở nên một loài sinh linh. Như vậy thì theo câu Kinh Thánh này chúng ta thấy rằng Đức Chúa Trời dựng nên con người có hai phần rõ rệt lắm. Phần thứ nhất thuộc về đất thì phần này con người chúng ta ngang bằng mọi loài sinh vật khác. Nhưng phần thứ hai là một cái phần vô cùng cao quý đó là sinh khí của Đức Chúa Trời hà vào trong con người. Như vậy thì con người có linh hồn và biểu hiện của việc có linh hồn đó là sự thờ phượng. Chị thấy không? Con vật nó hoàn toàn không có khả năng thờ phượng nhưng chỉ có con người. Dù là người da màu, da trắng và dù là người văn minh hay người mang rợ thì họ đều có chung một đặc điểm đó là sự thờ phượng. Đó là sự biểu hiện con người có linh hồn và Chúa dựng nên con người có linh hồn. Như vậy là để thờ phượng Chúa là ông Trời là Đức Chúa Trời, là Đấng tạo dựng muôn loài vạn vật. Nhưng mà loài người của chúng ta, tổ phụ loài người của chúng ta. Ông Adam và bà Ê-Va đã phạm tội với Chúa, và cái tội lỗi đó duy truyền trong cái bản tính của con người đó chị. Cho nên con người chúng ta dù có cố gắng làm điều lành, điều tốt và làm điều thiện thì cũng không thoát khỏi được cái tội lỗi.
Q (Câu hỏi): Có chắc vậy không Anh? Tôi có tụng kinh, tôi có ăn chay nữa và tôi cũng đi nhà thờ nữa; xin tội với ông Cha nữa đó nha. Mà anh nói như vậy là làm sao?
A (Trả lời): Con người chúng ta ai cũng có cái tâm hướng thượng hết, cũng muốn làm điều lành, muốn làm điều tốt. Nhưng mà chúng ta không thể nào hoàn toàn tốt được. Có một người, ông là một người rất là đạo đức, rất là giữ mình, ông cố gắng sống một đời sống thật là tốt đẹp nhưng mà cuối cùng ông mới nói rằng: “Khốn nạn cho tôi, tôi không thể làm được điều tốt mình muốn mà lại làm điều xấu mình không muốn. Tôi thấy rằng có một sức mạnh ở trong tôi, mạnh hơn tôi, cai trị tôi. (Rô-ma 7:19) Đó là tội lỗi. Tội lỗi nó nằm ở trong cái bản tính của con người đó chị. Dù mình muốn tốt nhưng mà mình không thể nào làm hết mọi cái đều tốt được, mình không thể tự làm cho tốt để trở thành con người hoàn hảo và cứu mình được. Không thể chị ơi. Nhưng mà theo luật của Đức Chúa Trời thì phải có đổ huyết thì mới có sự tha tội. (Hê-bơ-rơ 9:22) Cho nên con người dù có thiêu hay là mình có đỗ máu mình ra thì mình là cái của lễ đâu có xứng đáng. Mình cũng có tội mà trong đời sống mình cho nên cái chết đó không có giá trị để chuộc tội. Như vậy thì làm sao đây? Đức Chúa Trời vì yêu thương loài người cho nên Ngài mới hiện thân làm Một người ở trong lịch sữ của nhân loại là Chúa Cứu Thế Giê-Xu. Và Chúa Cứu Thế là một Đức Chúa Trời là người vô tội hoàn toàn cho nên cái chết của Chúa Giê-Xu ở trên thập tự giá trước mặt Đức Chúa Trời có một giá trị tuyệt đối để tha tội, để chuộc tội cho những ai tin nhận cái công lao chuộc tội đó. Tôi là tội nhân, chị là tội nhân nhưng mà nếu như chị xưng nhận rằng Đức Chúa Trời đã hiện thân làm người là Chúa Giê-Xu và chết cho tội của chị rồi. Thì trước mặt Đấng Thượng Đế Thánh Khiết, Chúa kể chị là công bình. Bởi vì chị đã nhận tội của mình và thừa nhận ơn cứu rỗi của Chúa. Cho nên nếu mà chúng ta chối bỏ Chúa Cứu Thế Giê-Xu thì không có một của lễ nào để chuộc tội cho chúng ta hết. Như tôi đã nói với chị rồi “vì ở dưới trời, chẳng có danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta nhờ đó mà được cứu” (Công-vụ-các-sứ-đồ 4:12). Chị muốn được cứu. Chị hỏi là mở lòng mình ra, tức là tôi muốn nói chị phải thừa nhận rằng mình là người có tội.Và Chúa ơi! Xin mời Chúa bước vào cuộc đời con, để ấn chứng cho cái niềm tin của con vào Ngài thì Chúa sẽ biến đổi cuộc đời của chị. Ban cho chị sự sống đời đời. Đó là cái sự cứu rỗi mà tôi mới nói với chị đó. Rồi chị có còn thắc mắc gì nữa không?
Q (Câu hỏi): Có! Anh nói chớ Chúa Giê-Xu chết. Vậy Chúa chết ở đâu vậy? Ngài chết cũng giống như ông Phật có phải không?
A (Trả lời): Dạ! Chị hỏi câu hỏi của chị rất là hay. À, thưa chị. Chúa Giê-Xu là con người trong lịch sữ. Ngài được sinh ra bởi một trinh nữ và cái sự sinh ra bởi một trinh nữ của Ngài không phải là một câu chuyện ngẫu nhiên. Nhưng mà trước đó 700 năm thì có lời một ông tiên tri người Do Thái tên là Ê-Sai. Ông nói rằng: “Nầy, một gái đồng trinh sẽ thọ thai, và sanh một con trai. Đặt tên là Em-ma-nu-ên; nghĩa là: Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta”. (Ê-Sai 7:14) Và 700 năm sau đó thì đến thời kì cai trị của La Mã thì lời tiên tri này ứng nghiệm với Chúa Giê-Xu. Khi Chúa Giê-Xu giáng sanh thì dòng lịch sữ của nhân loại nó phân chia. Trước công nguyên và sau công nguyên. Chúa là con người có thật ở trong lịch sữ này đó chị.
Q (Câu hỏi): Vậy Chúa chết rồi, chết luôn rồi sao hả Anh?
A (Trả lời): Dạ. Tôi quên trả lời chị câu trả lời này. Bởi vì Chúa Giê-Xu là Đức Chúa Trời cho nên Ngài chết thì Ngài không chết luôn như bao nhiêu người khác. Tôi xin lỗi mà nói với chị rằng: “Đức Phật thì bây giờ Ngài cũng còn có bộ xương để người ta kỷ niệm đó”. Người ta gọi là tịnh xá đó hả chị. Rồi còn ông Mohammed thì người ta cũng giữ lại cái râu để lại Mác Cao và hằng năm thì người đi hồi hương đến đó. Nhưng mà Chúa chỉ có ngôi mộ trống vì Chúa Giê-Xu là Đức Chúa Trời, chứ không phải con người như bao nhiêu người khác. Ngài trở thành người, Ngài chịu chết để cứu chuộc loài người. Và sự sống lại của Ngài chứng tỏ rằng Chúa Giê-Xu là Đức Chúa Trời. Là Đấng sống, Ngài chết vì tội của chúng ta và Ngài sống lại để thấy rằng Ngài có quyền cứu rỗi chúng ta.
Q (Câu hỏi): Anh nói vậy, Chúa chết mấy ngày sống lại, tôi cũng không biết ? Tại vì tôi nghe nói, Chúa chết rồi, người ta đem đi chôn, có người nói thì người ta giả tạo thôi đó. Người ta đem cái xác của Ngài đi rồi người ta nói là sống lại. Anh nghĩ làm sao?
A (Trả lời): Ồ! Dạ chị, câu hỏi của chị thì rất đáng làm lưu ý. Chị biết không? Kinh Thánh nói là Chúa Giê-Xu chết ba ngày sau khi chết thì Ngài sống lại. Và đó cũng không phải là một chuyện ngẫu nhiên tình cờ. Trước đó thì Chúa Giê-Xu cũng đã nói bóng về cái điều này. Ngài nói là Ta sẽ phá cái đền thờ này và xây lại. Như vậy thì Ngài nói là Ngài sẽ sống lại và sau khi chết ba ngày ở trong phần mộ thì Chúa Giê-Xu sống lại. Và sự sống lại của Chúa Giê-Xu thì không phải là một câu chuyện mơ hồ bịa đặt. Vì chị biết trong cái thời kì đó là người La Mã họ có những cái luật rất là khe khắc. Khi Chúa Giê-Xu bị chôn vì họ nghe đồn là Chúa nói là Chúa sẽ sống lại cho nên chính quyền La Mã họ sợ là môn đệ sẽ đến ăn cắp xác của Chúa. Cho nên họ cử người đến gát ở ngôi mộ rất là cẩn thận. Mà theo luật của người La Mã thì chị biết rồi. Nếu người gát tù mà để tù thoát là người gát tù phải chịu chết thay. Cho nên họ gát và niêm phong cái mộ Chúa rất là cẩn thận. Và có lính gát ở đó thì không có thể nào mà ai đến có thể mà lấy xác đó đi. Ngoại trừ một việc là Chúa Giê-Xu thật sống lại như Kinh Thánh kể, thì những người đàn bà họ đến đó buổi sáng sớm để tìm Chúa thì họ thấy ngôi mộ đã mở ra mất rồi. Mà không có Chúa ở đó nữa và chính quyền La Mã bây giờ họ cũng không biết là Chúa ở đâu. Và trong lịch sữ không thể nào tìm thấy một cái dấu vết gì về việc mà Chúa Giê-Xu đã bị môn đệ ăn cắp xác hay là Chúa Giê-Xu bất tỉnh, v.v… Nếu bất tỉnh thì Ngài sẽ sống lại và sẽ biết Ngài ở đâu chứ. Chứ cái này thì không biết hoàn toàn. Tôi tin là Chúa đã thật sự sống lại như lời Kinh Thánh đó chị.
Q (Câu hỏi): Vậy Anh nói Chúa chết trên cây thập tự giá rồi huyết Ngài đỗ ra để chuộc tội cho tôi và tất cả mọi người. Vậy rồi chớ chỉ tin thôi hả? Nếu tôi tin thì Ngài bây giờ đang ở đâu?
A (Trả lời): Chúa là Đấng hiện hữu và vô hình. Khi chị tin nhận Chúa thì Chúa bước vào trong đời sống của chị một cách mầu nhiệm thiêng liêng. Chị không thấy Chúa đâu hết nhưng mà Chúa sẽ hành động trong tấm lòng của chị. Trong cái suy nghĩ của chị và chị hoàn toàn biến đổi. Chị sẽ kinh nghiệm được cái sự sống mầu nhiệm này sau khi chị thành tâm tiếp nhận Chúa Giê-Xu.
Q (Câu hỏi): Tôi nghĩ là có nhiều người nói là theo Chúa rồi được tài sản, rồi xe hơi, nhà lầu nầy kia. Anh nghĩ làm sao? Tôi muốn được xe hơi, nhà lầu đó.
A (Trả lời): Rứa hả chị? Tôi thì tôi cũng muốn như chị vậy đó. Nhưng mà chị ơi, thật sự cuộc sống của mình ở trên đời này thì chị thấy có bao nhiêu ngày đâu. Nó không phải là vĩnh cữu, nhưng mà cuộc sống sau cỏi đời này mới là cuộc sống vĩnh cữu. Cho nên chị biết không, có người họ nói như thế này, chị suy nghĩ thữ xem: “Tiền có thể mua được cao lương mỹ vị, nhưng không mua được sự ngon miệng. Tiền có thể mua được lâu đài nhưng không mua được hạnh phúc”. Cho nên cái sự giàu có trong cuộc sống này nó vẫn thiếu, nó không phải là tất cả. Mình còn có cái đời sống tâm linh của mình, mình phải lo nữa, chị đồng ý không? Có người ở trong Kinh Thánh họ nói “Tôi lọt lòng mẹ ra trần truồng và khi chết cũng trở về tay không” (Gióp 1:21) Tôi biết là ông chủ hãng phim Ko Đắc, chị biết không? Ông ấy rất là giàu có nhưng mà ông lại nhảy máy bay và ổng chết. Rồi không bao nhiêu năm cách đây, chị biết Lê Công Tuấn Anh ở Việt Nam. Một nam diễn viên tài tử điện ảnh, đẹp trai và hàng triệu người Việt Nam hâm mộ. Mà anh ta tự tử chết, như vậy anh rất là giàu có, rất có danh phận. Nhưng mà điều đó nếu không có Chúa trong đời sống làm cho cuốc sống của chúng ta trở nên trống rỗng và vô vị.
Q (Câu hỏi): Anh nói như vậy chớ mấy người mà người ta tự tử chết, vậy họ đi về đâu vậy anh?
A (Trả lời): Dạ, thưa chị thì đây là một cái điều rất là mầu nhiệm. Nhưng mà điều tôi biết và tôi dám nói với chị rằng: là cái người tin nhận Chúa Cứu Thế Giê-Xu thì được sự sống đời đời, còn ở ngoài Chúa Giê-Xu thì tôi tin rằng chúng ta không thể tìm thấy được cái sự sống đời đời.
Q (Câu hỏi): Anh nói sự sống đời đời có nghĩa là sao? Có lẽ là tôi phải sống 100 năm hay là 200 năm là không chết, phải không? Anh có hứa chắc chắn là tôi tin Chúa Giê-Xu rồi tôi được về Thiên Đàng hay sao?
A (Trả lời): Dạ. Sự sống đời đời là như thế này nè chị. Con người chúng ta sống trong cái thể xác này là tạm thời, nhiều lắm là 120 tuổi hay là 130 tuổi hay là nhiều hơn nữa đi nữa thì cuối cùng cũng vẫn là sự chết so với thời gian đời đời. Vậy con người rất là tạm bợ chị ; người ta ví cuộc đời của người sống trên đất này giống như một hơi thở. Như một cái bóng bay qua như một giấc ngủ nó ngắn lắm. Còn người tin Chúa thì sự sống đời đời, sống một đời sống phước hạnh ở trên nước Thiên Đàng.
Q (Câu hỏi): Em nghe Anh nói Thiên đàng. Thiên đàng là gì và ở đâu? Nhưng mà ở thế gian này sao khổ cực quá anh ơi, có khóc lóc rồi gia đình lộn xộn, rồi bệnh hoạn rồi có người tự tử nữa. Anh có thể giải thích cho em biết hay không?
A (Trả lời): Dạ. Trước khi giải thích cho chị về Thiên Đàng. Thì em sẽ nói cho chị biết rằng Địa Ngục nó cũng là một nơi người ta gọi là hiện hữu tức là nơi có thật. Cả hai nơi Thiên Đàng và Địa Ngục đều có thật. Thì Địa Ngục là nơi mà Chúa sắm sẵn để dành cho ma quỷ và quỷ sứ của nó. Nhưng mà người nào không tin Chúa, không chấp nhận cái ơn chuộc tội của Chúa Cứu Thế Giê-Xu. Thì người đó cũng phải theo ma quỷ để đi vào trong địa ngục là một nơi vô cùng đau khổ. Mà Kinh Thánh nói rằng, nơi đó thì lửa chẳng thể tắt rất là đau khổ. Còn Thiên Đàng là nơi mà Chúa sắm sẳn cho những người tin Chúa và thờ phượng Ngài. Đó là một nơi phước hạnh vô cùng và Kinh Thánh nói rằng đó là một nơi mắt chưa từng thấy, tai chưa từng nghe và lòng chưa nghỉ đến. Để có thể nói rằng chúng ta không thể nào mà kinh nghiệm hết được tất cả những cái phước hạnh của Thiên Đàng trong cuộc đời này. Tuy nhiên, Chúa cũng cho chúng ta kinh nghiệm được cái sự phước hạnh của Thiên Đàng khi chúng ta còn sống ở ngay trong cuộc đời này. Đó là tấm lòng của chị. Khi chị tiếp nhận Chúa thì Chúa đã đem sự Bình An vào trong tâm hồn của chị. Chị cũng thấy Bình An, cảm thấy yên tưởng vào trong cuộc sống và cuộc đời của chị được Chúa ban phước, Chúa lắng nghe lời cầu nguyện của chị thì đó là Thiên Đàng.
Q (Câu hỏi): Anh nói: “Cầu nguyện có nghĩa là gì?”
A (Trả lời): À. Cầu nguyện hả chị? Cầu nguyện tức là nói chuyện với Chúa, giống như nói chuyện với một người. Như chị có những tâm sự gì mà không ai có thể giúp chị được thì chị nói với Chúa về những tâm sự. Những cái lo toan, những cái nhu cầu của chị và Chúa sẽ lắng nghe thì đó là cầu nguyện. Cầu nguyện là mình nói chuyện với Chúa, mình thưa chuyện với Chúa. Cầu nguyện cũng là một hình thức mà mình đến gần Chúa để thờ phượng Ngài và tâm sự nói chuyện với Ngài, lắng nghe Ngài.
Q (Câu hỏi): Vậy nếu mà em tin Chúa thì em phải cầu nguyện hả?
A (Trả lời): Dạ. Nếu mà chị tin Chúa thì trước hết chị phải nhận biết rằng. Con là một người có tội dù con có làm nhiều điều tốt lắm nhưng con vẫn có tội ở trong bản chất trong đời sống của con mà con không thể nào tự cứu con được. Con rất cần Cứu Chúa Giê-Xu. Con tin Chúa Giê-Xu là Cứu Chúa của con. Đấng đã chết vì con, chuộc tội cho con và bây giờ con xin Ngài ngự vào lòng con và Chúa của cuộc đời con. Như vậy thì Chúa sẽ nghe lời cầu nguyện của chị và Chúa sẽ bước vào trong đời sống của chị
Q (Câu hỏi): Vậy Anh nói vậy? Bây giờ Chúa đang ở đâu?
A (Trả lời): Dạ thưa chị. Chị biết rồi, Chúa là Đấng vô hình mà mình không thể thấy Chúa bằng mắt được. Nhưng mà Chúa là Đấng sống và ở giữa vòng chúng ta, nghe tiếng cầu nguyện của chúng ta. Tại vì chị chưa bao giờ tiếp xúc với Chúa qua sự cầu nguyện cho nên chị không kinh nghiệm được. Sau khi chị tin Chúa rồi. Tôi tin chắc rằng chị sẽ kinh nghiệm được Chúa sống ở đâu và như thế nào. Chúa sống trong đời sống của người tin Chúa như tôi, chị thấy không? Trước đây tôi là người không có lý tưởng sống rồi hút thuốc rồi mọi người đời như thế nào thì tôi như thế đó. Nhưng mà sau khi tin Chúa thì đời sống hoàn toàn biến đổi. Mình cảm thấy bình an, cảm thấy tin tưởng vào cuộc sống cảm thấy yêu thương mọi người và quý trọng mọi người và luôn luôn muốn một cái điều gì đó tốt hơn, tin kính thờ phượng Chúa. Đó là một kinh nghiệm của người tin Chúa để thấy rằng Chúa sống ở trong cuộc sống của mình.
Q (Câu hỏi): Anh nói, hút thuốc mà cũng bỏ được hả? Chúa mà cũng làm được điều đó nữa hả Anh?
A (Trả lời): Dạ thưa chị, thì đó là một sự thật mà trong cuộc đời tôi kinh nghiệm được. Tuy nhiên cũng cần có sự cộng tác của con người. Tôi là một người hút thuốc từ nhỏ. Năm 12 tuổi thì tôi thường hay ăn cắp thuốc của ba tôi để hút. Ổng hút thuốc Rô-Bi quân tiếp vụ. Ổng hay để trong túi quần, tôi ăn cắp thuốc và lên trường rũ bạn bè cùng nhau hút thuốc, tôi hút thuốc miết cho đến năm tôi 24 tuổi. Tôi nghiện thuốc đến nổi hút vàng cả tay. Nhưng mà sau khi tôi tin Chúa. Kinh thánh dạy rằng: “Thân thể của các con là đền thờ của Đức Chúa Trời. Thánh Linh Đức Chúa Trời đang ngự trong các con? Như vậy cần phải giữ cho cái thân thể mình được khỏe mạnh và trong sạch” (1Cô-rinh-tô 3:16) Tôi nghĩ đó mà không hút thuốc nữa. Và việc bỏ thuốc của tôi nó xảy ra trong nháy mắt và tôi nghĩ rằng đó là một cái phép lạ, một cái quyết định tức tắc và vĩnh hữu không hút thuốc nữa. Tôi tin rằng đó là một cái phép lạ mà Chúa hành động trong đời sống của những người tin Chúa.
Q (Câu hỏi): Như anh nói vậy. Sự cứu rỗi, tin Chúa trước rồi Chúa làm phép nhiệm màu để bỏ hút thuốc chớ không phải là bỏ hút thuốc trước hay là bỏ uống rượu trước để rồi tin Chúa hay sao?
A (Trả lời): À thưa chị. Thì cái sự cứu rỗi là một cái Ân Điển cao cả tuyệt đối của Đức Chúa Trời, nó không có liên quan đến cái vấn đề hút thuốc hay là uống rượu của người khác cả. Vẫn có thể có những người họ uống rượu nhưng mà họ vẫn nhận lấy sự cứu rỗi của Chúa. Tuy nhiên khi mà người họ nhận được sự cứu rỗi và sống mạnh mẻ ở trong Chúa rồi, hút thuốc nó không cần thiết cho đời sống nữa thì tự nhiên người ta bỏ thôi. Uống rượu vô thì nó đốt gan, đốt ruột chớ nó không có lợi lộc gì hết. Khi họ có Chúa họ có một cuộc sống tốt. Họ nghỉ đến những điều tốt đẹp. Thì những cái đó nó thành thừa thải trong cuộc đời mà họ không có đam mê nữa. Họ được giải thoát ra khỏi những cái đó.
Q (Câu hỏi): Vậy cảm ơn Anh hả.
A (Trả lời): Thật sự rất cảm ơn chị đã có cuộc nói chuyện hôm nay. Nhưng mà chị biết không? Cái cơ hội thường thì nó đến một lần thôi. Bây giờ chị bỏ qua tôi thấy uổng lắm. Tốt nhất là bây giờ chị cầu nguyện tin Chúa đi. Chúa sẽ giúp chị và chị lần lần chị sẽ hiểu về Kinh Thánh và những lời Chúa dạy. Chớ một thời gian ngắn như vậy. Tôi không thể trình bày cho chị hết về mọi cái tính lý ở trong Kinh Thánh được.
Q (Câu hỏi): Nếu mà Anh có Kinh Thánh hay là những gì mà nói về Chúa Giê-Xu, Anh có thể cho tôi được không?
A (Trả lời): À vậy hả chị. Rất là cảm ơn chị, tôi sẽ cầu nguyện cho chị và đây tôi có cuốn Kinh Thánh tôi cho chị mượn nha. Chị mượn chị về chị đọc. Nếu mà có chổ nào chị cảm thấy khó hiểu thì chị có thể gọi điện cho tôi cũng được. Thì mình trao đổi thêm về những gì mà chị không hiểu.
Q (Câu hỏi): Anh nói tôi đọc Kinh Thánh. Cuốn Kinh Thánh dày của Anh đọc chừng nào mới hết.
A (Trả lời): Dạ. Thật ra chị đọc chổ nào cũng được hết. Nhưng mà theo tôi đề nghị để dễ hiểu thì chị nên đọc sách phúc âm Mác. Sách phúc âm Mác thì nó dễ hiểu cho những người chưa bao giờ đọc Kinh Thánh hơn.
Q (Câu hỏi): Như vậy thì cảm ơn Anh nhiều hả.
A (Trả lời): Dạ. Thôi cảm ơn chị. Chào chị.
Q (Câu hỏi): Chào Anh.